Tra Từ Điển Đạo Phật

Tìm kiếm theo chữ cái

Mạn

Nói đủ là ngã mạn. Ngã mạn là kiêu căng, tự đắc xem trời đất không ai bằng mình, nâng cao mình lên và hạ người khác xuống; nghĩ mình hơn nghĩ người, tự thấy mình là quan trọng mà khinh rẻ mọi người; mình có tiền của tài trí, có học thức, có bằng cấp cao, có quyền thế mà sanh tâm "sanh âm sanh dương" với ngườiđức hạnh, chà đạp kẻ dưới,lấn lướt người trên.

Mạn có bảy thứ:

1- Mạn: Nghĩ mình hơn người.

2- Ngã mạn: Ỷ mình hay giỏi mà lấn lướt người.

3- Quá mạn: Mình bằng người mà cho là hơn người, người hơn mình mà cho là bằng.

4- Mạn quá mạn: Người hơn mình nhiều mà cho mình hơn người.

5- Tăng thượng mạn: Chưa chứng Thánh quả mà cho mình đã chứng.

6- Ty liệt mạn: Mình thua người nhiều mà nói mình thua ít.

7- Tà mạn: Người tu về tà mạn được chút ít thần thông, hoặc hiểu biết đôi chút việc quá khứ, vị lai, rồi khinh lướt người khác, xem trời đất không còn ai.

Mạn là Thượng Phần Kiết Sử. Muốn đoạn diệt Thượng Phần Kiết Sử này để tìm cầu sự giải thoát thì duy nhất chỉ tu pháp môn Tứ Niệm Xứ.

Gợi ý